Hương Ca, nỗi niềm thương nhớ quê nhà
Xa quê, ai không nhớ? Nỗi nhớ quê ấy là nhớ nơi chôn nhau, cắt rốn của
mình, nhớ nơi chốn một thời in sâu những kỷ niệm vui buồn, khôn dại, nơi chứng
giám tình yêu của tuổi học trò, tình yêu mộng mơ của thời trai trẻ, là nơi nuôi
ta nên người,… Như nhiều người từng biết, Phạm Duy quê ở Hà Nội, có thời gian
tham gia kháng chiến chống Pháp, rồi về thành, vô Nam, rồi sống ở hải ngoại, rồi
về lại Việt Nam. Cuộc đời theo “mệnh nước nổi trôi” (Tình Ca) đã ảnh hưởng nhiều đến sáng tác của ông, trong đó có chương
khúc Hương ca. Đây là tập hợp 10 bài
ca viết về quê hương Việt Nam sau năm 2000. Qua chương khúc này, ta bắt gặp nỗi
niềm thương nhớ quê nhà của tác giả.
Trước hết, một Phạm Duy vội vàng thương nhớ quê nhà. Vội vàng có lẽ tuổi
ông đã cao, không biết khi nào về được quê hương, không biết bao giờ gặp lại những
người mà ông thương mến. Thời gian như không chờ đợi một ai. Ông như thấy không
kịp nữa rồi! Cũng không thể hẹn kiếp sau về lại quê nhà! Do vậy, khi bắt gặp
bài thơ Về Thôi của Lưu Trọng Văn,
ông tự nhủ là phổ nhạc ngay, và giúp ông quyết định sáng tác 10 bài Hương ca. Bài thơ của Lưu Trọng Văn như
là sự khởi đầu của Hương ca:
Nào đâu có trăm năm, đâu có trăm năm,
mà chờ mà đợi?
Nào đâu có kiếp sau, đâu có kiếp sau,
mà đợi mà chờ?
Đất Mẹ, đất Nàng, con sáo sang sông
Đất Mẹ, đất Nàng, con sáo sang sông
Trăm năm bến cũ, có còn đó không? Còn
đó không?
Cây da bến cũ còn lưa, bến cũ còn lưa
O đò năm trước đi mô không về…
(Trăm Năm Bến Cũ – Hương ca
01, phổ thơ Lưu Trọng Văn)
Nhớ quê hương là nhớ cụ thể những kỷ niệm gắn bó thân thiết với quê
hương. Đó có thể là những lần thả diều trên bờ đê lộng gió, có thể là những lần
đá bóng bên cồn. Đó cũng có thể là những lần hái sim trên đồi, dạo chơi trong
vườn bách thú. Đó còn là những lần tắm sông, tắm biển vào những ngày hè. Nhà
thơ Tế Hanh cũng từng nhớ quê hương qua nỗi nhớ thương về con sông gắn với kỷ
niệm thời trẻ: “Quê hương tôi có con sông xanh biếc/ Nước gương trong soi tóc
những hàng tre/ Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè/ Tỏa nắng xuống lòng sông thấp
thoáng/ Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng/ Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng
trôi/ Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi…” (Nhớ
Con Sông Quê Hương). Một thời Lý Bạch nhớ quê trong Tĩnh Dạ Tứ đến độ: “Cử đầu vọng minh nguyệt/ Đê đầu tư cố hương”
(‘Ngẩng đầu nhìn trăng sáng/ Cúi đầu nhớ cố hương’, Nam Trân dịch). Và, giờ Phạm
Duy nhớ quê là nhớ về những lần tắm truồng trong sông vào đêm trăng huyền ảo:
Lột áo ngang đầu, buông quần chùng xuống
đất
Nhào xuống dòng sông, ý y a sông sâu
Ngâm mình trong nước gột hết, hết u sầu
Giang hai chân rộng bơi vào, vào mộng
mơ
Trời xuống thật gần, mây êm trôi lặng
lẽ
Ngân hà tung tóe long lánh, ới long
lánh
Mặt trăng đâu đó về tắm mát cùng anh
Vô vàn sao sáng múa hát trong trời
thanh
(Tắm Truồng Sông
Trăng – Hương ca 03)
Trong cõi lòng Phạm Duy, nỗi nhớ quê còn là nhớ miền Nam nước Việt thân
yêu. Ông từng viết những lời ca xao động lòng người về miền đất trù phú, mỡ
màu, vùng đất của những con người phương Nam trong trường ca Con Đường Cái Quan: “Về miền Nam ta theo
cơn gió đưa/ Về miền quê ta theo cơn gió về/ Về miền sông ăn cá nướng thơm ngày
mưa/ Về đồng dưa ta tắm nắng vui đời ta/ Về miền Nam… Về miền Nam/ Người về đây
trong gió bình an”… Và giờ nỗi niềm thương nhớ quê hương lại ùa về trong ký ức:
Trong sương khói mong manh
Có bóng người vô danh
Từ bên này sông Tiền
Qua bên kia sông Hậu.
Mang theo chiếc độc huyền
Và điệu thơ Lục Vân Tiên
Tới Cà Mau, Rạch Giá
Cất chòi giữa rừng thiêng.
(Hương Rừng – Hương ca 06, phổ
thơ Sơn Nam)
Ai xa quê lại không nhớ quê? Đôi khi tôi được gặp những bạn học hồi học
trung học về thăm quê. Các bạn đều nhắc lại những kỷ niệm thời đi học. Các bạn
kể lại nhiều thứ lắm. Tôi nghe qua lời kể đó là nỗi nhớ thương quê. Và tôi tin
một điều, Phạm Duy cũng vậy. Một con người từng viết những bản nhạc đượm tình
quê hương như Quê Nghèo, Về Miền Trung,
Tình Ca… chắc hẳn nỗi niềm nhớ thương quê là điều hiển nhiên trong lòng
ông. Một Hà Nội, nơi ông sinh ra và lớn lên luôn hiện hữu trong trái tim ông.
Vì thế, dù ở xứ người, ông vẫn nhớ về Hà Nội. Nhớ để rồi tự an ủi mình. Dù đó
là giấc mơ:
Ngày Xuân phơn phớt gió
Nhè nhẹ mưa bay bay
Ửng hồng trên nhánh cây
Cành hoa đào đo đỏ
Đầy trời chim én nhỏ
Gọi mùa Xuân về đây
Lá đào rớt trên tay
Tưởng chiều Xuân Hà Nội
(Mơ Dạo Xuân Hà Nội – Hương
ca 07, phổ thơ Thảo Chi)
Nhớ quê là nhớ kỷ niệm một thời trai trẻ. Một thời Phạm Duy tham gia
Cách mạng kháng chiến chống thực dân Pháp. Và Hà Nội cũng vẫn trong giấc mơ
thơm mùi tình ái thuở nào:
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng Kiều thơm.
(Tây Tiến – Hương ca 10, phổ
thơ Quang Dũng)
Nhớ thương quê nhà, Phạm Duy tìm đường về lại quê hương. Ông về lại Việt
Nam sau thời gian lưu lạc xứ người. Ông từng viết: “Lúc tôi còn nhỏ, tôi biết
được thế nào là u sầu chỉ vì đọc một bài thơ mà có lẽ bây giờ nhiều người đã
quên. Bài thơ nhỏ bé xa xưa (tôi không còn nhớ tên!) của thi sĩ Huyền Kiêu –
cũng như bài Em Lễ Chùa Này sau này của
Phạm Thiên Thư – là những bài thơ tình giản dị mà tôi rất yêu quý vì nó là những
lời thơ, những chuyện rất ngây thơ, rất trong trẻo nhưng vì nước ta loạn lạc
cho nên đã phần nào bị trôi vào quên lãng. Trở về quê hương khi tuổi đã quá 80,
tôi tìm về những gì nhẹ nhàng nhất, trong trắng nhất”. Chính những gì nhẹ
nhàng, trong trắng nhất ấy đã khơi dậy trong ông nguồn cảm hứng sáng tác. Một
câu chuyện tình u sầu nhưng mà đẹp cũng làm ông yêu quý. Chuyện kể rằng: Ngày
xưa khi “tôi” còn nhỏ, mùa Xuân có chàng đến hỏi chị đẹp của tôi đâu. Tôi trả lời
là chị tôi hoa thắm cài đầu đang đuổi bướm vàng bên đồng nội. Rồi mùa hạ đến,
cũng có chàng đến hỏi chị đẹp ở đâu. Tôi trả lời chị tôi khăn thắm quàng đầu đi
giặt tơ vàng bên suối. Dù biết có người đến hỏi, tôi trả lời chị tôi xõa tóc
ngang đầu đi hái tình sầu trong núi. Rồi:
Đông xám, có chàng đến hỏi
Đông xám, có chàng đến hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị đẹp của em đâu?
Chị đẹp của em đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong lòng mộ tối
Đã ngủ trong lòng mộ sâu
Đã ngủ trong lòng mộ tối
Đã ngủ trong lòng mộ sâu
Đã ngủ trong lòng mộ tối
Đã ngủ trong lòng mộ sâu
(Ngày Xưa, Một Chuyện Tình Sầu
– Hương ca 04, phổ thơ Huyền Kiêu)
Rõ là nhớ về câu chuyện tình sầu là nhớ về ngày tháng cũ của quê nhà
trong ký ức. Và trong ký ức đâu chỉ có những chuyện tình sầu mà còn có những lời
Mẹ dặn dò thời thơ ấu. Ai không một lần trót nói dối Mẹ, làm Mẹ buồn phiền? Và
với lời Mẹ dạy, Mẹ khuyên răn, Mẹ dặn dò con nào quên được:
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười là cười, thấy buồn
muốn khóc cứ khóc
Yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ kêu
là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chìu, cũng
không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết, cũng không
nói ghét thành yêu
(Lời Mẹ Dặn – Hương ca 09, phổ
thơ Phùng Quán)
Còn đây, nỗi niềm thương nhớ quê nhà qua hình ảnh “em”. Em không còn “mặc
áo the, đi guốc mộc” (Về Đây Nghe Em,
nhạc Trần Quang Lộc, thơ A Khuê). Em cũng không còn là “em gái vườn quê, cuộc đời
trong trắng, dầm mưa dãi nắng/ Mà em biết yêu trăng đẹp ngày rằm…” (Duyên Quê, Hoàng Thi Thơ). Mà giờ, em áo
trắng, áo vàng, áo đỏ hợp thời; em giờ tô môi, dưỡng da, tắm nắng… Giờ, em là
những gì hiện đại, tân kỳ:
Em là con ngựa non thon vú
Giữa rừng người hoang vu
Anh và em lạc vô thành phố
Vó ngựa buồn quanh co
Em khắc khoải toàn thân ư nhẩy múa
Em êm êm tỉnh nhỏ (o) mắt buồn
Em cuồn cuộn còi ca nắng biển
Em thèm yêu ngực gầy (y) mi thâm…
(Ngựa Biển – Hương ca 05, phổ thơ Hoàng Hưng)
Nhớ thương quê, ông lại tìm đường về quê. Không như Hạ Tri Chương trong Hồi Hương Ngẫu Thư: “Thiếu tiểu li gia,
lão đại hồi/ Hương âm vô cải, mấn mao tồi/ Nhi đồng tương kiến, bất tương thức/
Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai?” (‘Khi đi trẻ, lúc về già/ Giọng quê vẫn thế,
tóc đà khác bao/ trẻ con nhìn lạ không chào/ Hỏi rằng: Khách ở chốn nào lại
chơi?’, Phạm Sĩ Vĩ dịch). Phạm Duy lại may mắn hơn. Quê hương chào đón ông như
người thân thiết. Ông kể lại là sau những tháng năm dâu bể, lưu lạc xứ người,
sau những tháng ngày lận đận, ông hồi hương như là tìm lại chính mình. Một hôm,
về Hậu Giang, qua phà sông lớn, đang nhìn cảnh mây nước, nhìn những cánh bèo
trôi mà nghĩ phận mình. Bỗng có tiếng em bé chào mời ông mua vé số. Nhìn em bé
xinh với guốc mộc, áo lành, với đôi mắt to và trong sáng, với má đượm nắng, môi
hồng, tóc dày thơm với chiếc kẹp tóc đơn sơ, đáng yêu. Ông móc túi ra tặng em
bé món tiền không nhỏ. Em bé lắc đầu không nhận, em chỉ mong bán được vé số
thôi. Thế rồi, ông cũng phải mua dù chẳng tin xổ số, mà ông mua những 20 tờ. Và
rồi:
Em cười đôi má đỏ hoe
Em cười đôi má đỏ hoe.
Thế rồi phà tới bến quê
Thế rồi tôi bước lên xe
Bé thơ chạy tuốt lên bờ
Rút kẹp tóc ra, rút kẹp tóc ra
Con tặng cho ông đó.
Thế rồi tôi vẫn còn đi
Trên đường giang hồ đây đó
Mang theo hương vị quê mùa
Hương nồng từ đất quê ta
Đến từ kẹp tóc em thơ
Chiếc kẹp tóc thơm tho.
(Chiếc Kẹp Tóc Thơm Tho –
Hương ca 08)
Câu chuyện giản đơn mà thấm tình người, tình quê quá đỗi. Món quà của em
bé tặng cho ông rất đỗi bình thường, nhưng đặc biệt. Bình thường vì bé gái nào
chẳng có kẹp tóc, mà ở đây là chiếc kẹp tóc chẳng mấy giá trị. Nhưng đặc biệt
vì đây là vật mà bé gái nào cũng cần có nó để mái tóc gọn gàng, và để làm đẹp.
Đã là con gái, dù còn bé, đều muốn làm đẹp. Khi bé gái tặng cho tác giả chiếc kẹp
tóc, thì mái tóc của bé sẽ ra sao? Rõ là chỉ có tấm lòng, tình cảm làm cho món
quà trở nên quý bởi “giá trị món quà không nằm trong món quà, mà nằm trong
chính tấm lòng người trao tặng” (Seneca). Hình ảnh em bé ở đây là một phần tình
cảm của quê hương đối với tác giả. Và còn gì đẹp bằng hình ảnh quê hương từ
hương tóc, hương vị quê nhà từ chiếc kẹp tóc mãi là ấn tượng khó phai trong
lòng tác giả.
Làm sao tác giả quên được quê nhà một thời thương đau, một thời loạn ly
làm miền quê xơ xác. Làm sao ông quên được nắng quái chiều hôm, mưa giông bão tố
trên quê nghèo, xóm vắng. Nhớ để mà biết rằng có buồn đau cũng chẳng ích gì.
Đau thương rồi cũng sẽ qua. Buồn thương rồi cũng xong. Có khác chi trăng tròn rồi
lại khuyết; khuyết rồi lại tròn. Có khác chi hoa tàn, khô rụng rơi về cội để rồi
nuôi mầm, rồi cây lại ra hoa. Dù thế nào đi nữa, quê hương vẫn mãi đẹp trong
lòng:
Quê hương một đổi dài lá non
Em mơ màng lả lướt bước chân mềm
Vai kề vai nắng êm đưa người trên lối
quen
Không buồn dĩ vãng không màng cõi
tiên
Quê hương một chiều ngồi mé sông
Ta ca thầm một khúc hát mơ màng
Trong trời quang đãng ôi, nghe tình
ca lứa đôi
Đôi tình nhân đó nên đời vẫn vui
(Quê Hương Vô Thường – Hương
ca 02)
Nghe chương khúc Hương ca mới thấy quê hương luôn trong trái tim Phạm Duy. Và tôi
như thấy ông ôm cây ghi ta, đàn và cất lên lời ca thương nhớ quê nhà: “… Tình
ngàn phương!/ Biết yêu nhau như lòng đại dương/ Người phiêu lãng!/ Nước mắt
xuôi về miền quê lai láng/ Xa quê hương… Yêu quê hương…” (Tình Hoài Hương).