Đôi điều cảm nhận về Dị Khúc Bích Khê

 Đôi điều cảm nhận về Dị Khúc Bích Khê

      Giữa rừng thơ Việt, Phạm Duy đã chọn và phổ nhạc, dựa vào lời thơ của thi sĩ Bích Khê được mang tên là Dị Khúc Bích Khê, gồm có 10 bài. Đó là Bích Khê Nghê Thường, Huế Đa Tình, Tranh Lõa Thể, Mơ Tiên, Hoàng Hoa, Thi Vị, Tôi Chết Rồi Tiếng Nói Như Châu, Sầu Lãng Tử, Tỳ BàMột Cõi Trời.

      Trước hết, Phạm Duy chọn cái lạ thường của Bích Khê để phổ nhạc. Đối với bài Tỳ Bà, Phạm Duy đã chọn phổ nhạc vì ông cho rằng bài này rất khác thường (lời thơ không dùng âm trắc mà dùng toàn âm bằng), và cũng vì như Hàn Mặc Tử nhận xét: “Ở địa hạt huyền diệu, ta thấy thi nhân chú trọng về âm thanh và màu sắc. Trong khi nói đến nhạc, thi nhân nghĩ ngay đến những cung cầm chơi vơi, vần điệu rung động cả không gian… và nhạc lúc bấy giờ cũng không còn là nhạc nữa. Nó đã bay ra hương, ra hoa, ra thơm, ra mát, ra ngọt, ra ngào, ra gì mê tơi run rẩy hay âm thầm nức nở lanh lảnh như giọng cười mơn man như ân tình đòi hỏi... Đây là cả một trời yêu thương da diết một trời tương tư, trời âm hưởng buồn não, buồn nề…”:

          Vàng sao nằm im trên hoa gầy

          Tương tư người xưa thôi qua đây

          Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề

          Hoa vừa đưa hương gây đê mê…

      Một bài thơ khác của Bích Khê cũng toàn âm bằng được Phạm Duy phổ nhạc với ca từ mang ý nghĩa ẩn dụ, tượng trưng:

          Đây mùa Hoàng Hoa, mùa Hoàng Hoa

          Đông nam mây đùn nơi thành xa…

          ………………………………………..

          Ai xây bờ xanh trên xương người?

          Ai xây mồ hoa chôn đời tươi?

                  (Hoàng Hoa)

      Cái lạ thường ấy trong một bài khác là lưu ly, mã não, xà cừ, san hô, hổ phách, trân châu…, những thứ tôn quý được nói trong Kinh Thánh, Sách Phật. Và, giờ được ngợi ca trong Bích Khê Nghê Thường:

          Thủy tinh ai để trong hồn gương đó

          Không gian xà cừ hay là san hô?

          …………………………………………

          Ôi ngọc thạch đây hay trân châu đó

          Là mã não hay là hổ phách đây…

      Chọn thơ của Bích Khê để phổ nhạc, Phạm Duy đồng cảm, hiệp thông với Bích Khê. Sự đồng cảm, hiệp thông ấy có cả “cái nó”, “cái siêu tôi” và “cái tôi” của cả hai người.  Nghe Dị Khúc Bích Khê, “cái nó” (The Id), “cái siêu tôi” (The Superego), và “cái tôi” (The Ego) như hòa quyện cùng nhau, được ngợi ca bởi lòng cuồng si, đắm đuối:

          Hai vú nàng! Ôi, hai vú nàng! Chao ôi!

          Cho tôi nút một dòng sâm ngọt lộng…

          Ôi, lồ lộ một tòa hoa nghiêm động!

          Tôi run run hãm lại cánh hồn si

          Ồ hai tay rơi chén ngọc lưu ly

          Ồ hai chân nở màu sen ẻo lả

          Cho tôi nàng. Ôi, cho tôi nàng! Cho tôi nàng, tất cả…

                  (Tranh Lõa Thể)

      Còn đây là lời ngợi ca sự hòa điệu ái tình giữa cõi hư - cõi thực, hòa điệu giữa âm - dương, hòa điệu cõi người - cõi tiên. Ái tình như thăng hoa trong lời ca tiếng nhạc, hồn mê luyến đắm tình trong cõi chiêm bao:

          Hồn tôi mất cả đồng trinh, a ha mê luyến

          A ha mê luyến những hình tiên nga, những hình tiên nga

          Bao, bao giờ cho mộng nở hoa, cho mộng nở hoa

          Bao giờ xuân chin, nõn nà trên môi

          Để tôi đi cướp mây trời,

          Vén ra cho thấy một vài nường tiên

          Ô hay hồn đã say nghiền

          Đã nư khoái lạc, trong miền chiêm bao

          Trong miền chiêm bao…

                  (Mơ Tiên)

      Miền chiêm bao ấy là cõi mơ, là cõi siêu thực, là cõi hòa điệu giữa anh và em, giữa sự sống và cái chết. Chẳng là gì cả khi cuộc đời phi lý, khi thiên tài như giấc mộng, khi “không bất động sản nào vĩnh viễn đáng giá bằng nấm mộ” (Mark Twain), khi cái chết thăng hoa:

          Tôi chết rồi, tiếng nói như trân châu

          Ánh sắc nào phương phi rất nhiệm màu

          Quyện tình tôi trong mắt ước đê mê

          Tôi mơ màng kết hiệp ở chiêm bao

                  (Tôi Chết Rồi Tiếng Nói Như Châu)

      Nói tới tình yêu đôi lứa là nói đến sự hòa điệu của hai tâm hồn. Tình yêu có thể thăng hoa nơi thiên đường, nhưng cũng có thể đớn đau chốn địa ngục, dằn vặt nơi trần gian. Ai đã từng yêu, chắc hẳn thấy tình yêu ở cả trần gian, địa ngục và thiên đường. Có khác chi tình yêu hòa điệu giữa “cái tôi” (The Ego) với “cái nó” (The Id) và “cái siêu tôi” (The Superego):

          Đừng có ngớp, tôi mời anh cứ bước

          Qua nơi này là trần gian cách xa

          Đừng có khiếp, địa ngục với thiên đường

          Lùa hết trọi vào trong khung cửa ngọc

          Trời tôi rộng mịn màng hơn suối tóc

          Ngả ngớn trong hương xạ ngợp hương thần…

                  (Một Cõi Trời)

      “Sinh thời, Phạm Duy chưa từng gặp Bích Khê. Vậy mà, nhạc sĩ tài hoa này cứ khăng khăng xem thi sĩ bạc mệnh ấy là tâm giao. Thế mới thấy, tri kỷ đôi khi không hẳn cần đến một tiếng đàn” (Nguyễn Khắc Ngân Vi). Quả vậy, không cần đến một tiếng đàn mà Phạm Duy vẫn rung cảm tiếng nhạc trong thơ của Bích Khê:

          Đàn rụng tiếng, rụng tiếng

          Người yêu, người yêu đi rồi, người yêu đi rồi!

          ………………………………………

          Đàn im tiếng, không tiếng, không tiếng

          Đêm vàng rơi, đêm vàng rơi, đêm vàng rơi

          Đàn bẻ phím, bẻ phím, người yêu… chết rồi!!!!

                  (Thi Vị)

      Rõ là Phạm Duy và Bích Khê, dù hai người chưa gặp nhau, nhưng đã là tâm giao của nhau. Tới cái buồn cũng hiểu nhau, và hiểu cả cái chết của nhau. Đọc thơ của người thơ hóa ra là lời hát của người soạn nhạc.Và nghe nhạc tưởng như nghe thơ:

          Đời du lãng buồn như cổ độ

          Khóc lóc ngây thơ tóc bạc chẳng hay

          Lòng người du lãng buồn hơn cổ độ

          Chết đi rồi máu vẫn cuồng say…

                  (Sầu Lãng Tử)

      Trong Dị Khúc này, có một bài giữa thơ và nhạc hòa quyện, nương vào nhau với lời thơ mượt mà, với giai điệu lắng sâu, đi vào lòng người. Viết về xứ Huế như thế dễ có mấy ai?

          Thu về lạnh sắc tà dương

          Hoàng cung chừng đã mùi hương bay dồn

          Thuận An khuất bóng hoàng hôn

          Gió bao giờ thổi lại hồn trường giang, hồn trường giang

          Hò ơ ơ ớ ơ ơ ơ hò - Hò ơ ơ ớ ơ ơ ơ hò

          Nơi đây rung đổ lá vàng

          Lăng vua xa lắm dặm đàng nhạt xanh

          Nơi đây rung đổ lá vàng

          Lăng vua xa lắm dặm đàng nhạt xanh

          Dòng Hương in gái nguyên lành

          Lá thuyền du khách thanh thanh tiếng đờn

          Vỹ Dạ thôn! Ôi Vỹ Dạ thôn! Ôi Vỹ Dạ thôn!

          Biếc che cành trúc, không buồn mà say

          Non xa trăng đã tròn đầy

          Em ơi để mặc lòng ngây lên mùa.

                  (Huế Đa Tình)

      Ở tuổi 90, Phạm Duy mới hoàn thành Dị Khúc Bích Khê, dù trước đó – năm 1949 – ông đã phổ nhạc bài thơ Tỳ Bà của thi sĩ Bích Khê. Xin mượn lời của Phạm Duy nói về Dị Khúc này: “Nửa thế kỷ qua đi, vào năm 2010, tôi được gặp người cháu của thi sĩ (là ông Lê Quốc Ân) và tôi được dẫn đi vào cõi thơ Bích Khê. Trong một năm trời, từ năm 2010 đến 2011, tôi đọc hầu hết những gì người ta viết về thi sĩ tài ba mệnh yểu này và cuối cùng, tôi hoàn tất 10 bài mà tôi gọi là Hợp Khúc Bích Khê hay là Dị Khúc Bích Khê (Tôi cho rằng thơ Bích Khê rất bình dị nhưng so với thời gian nó được sinh ra, nó không giống ai cả nên người ta phải dùng những danh từ thần thánh để chỉ định nó)… Đây là một thứ suy nghĩ về thơ Bích Khê (Meditations On Bích Khê Poetry) của tôi bằng âm nhạc”.

      Hy vọng rằng Dị Khúc Bích Khê mãi được cất lên giai điệu: Ồ ô ô Bích Khê - Ồ ô ô Bích Khê/ Ồ ô ô Bích Khê - Ồ ô ô Bích Khê… (Bích Khê Nghê Thường).